QUÊ HƯƠNG
Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp
Quê nhà một góc nhớ mênh mang.
Dù xa cách mấy trùng dương
Ở đâu cũng có quê hương trong lòng.
Trăng đâu chẳng phải là trăng
Mà sao vẫn nhớ vầng trăng quê nhà.
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là một chỉ mẹ thôi.
Đêm nay gió lạnh trùng khơi
Quê hương còn mãi những lời mẹ ru
Ra đi cánh gió phương trời lạ
Vẫn nhớ non sông một mái nhà.
Cây có cội mới trổ cành xanh lá
Nước có nguồn mới bủa khắp rạch sông.
Ô hay mọi cái đều thay đổi
Còn với non sông một chữ tình.
Thân cư hải ngoại
Tâm tại cố hương.
Khi tóc bạc trên đầu trôi dạt mãi
Cội nguồn ơi chiếc lá lại rơi về.
Muôn địa phương cũng chỉ là ga tạm
Một Huế thôi nhớ mãi lại quay về.
Giọt sương trên cỏ hôm qua
Giật mình chợt hỏi quê nhà ở đâu.
Không có mảnh đất nào êm dịu bằng quê cha đất tổ.
Ăn cơm mẻ bát xứ người
Vẫn còn canh cánh góc trời chân quê.
Quê hương là suối tóc huyền
Là duyên nón là là thuyền nón ai.
Ra đi vọng lại cố hương
Nhớ người yêu dấu vấn vương bao tình.
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.
Người ta có rất nhiều nơi để đến, nhưng chỉ có một chốn để quay về.
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người.
Ngày nào lúa xanh thì thầm bảo
Ra đi quê cũ chớ thờ ơ
Bao giờ gót cũ hoen sắc xám
Trở lại tình quê vẫn đợi chờ.
Quê hương là con đò nhỏ
Mẹ về khua nước ven sông
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm.
Quê hương là gì hở mẹ
Mà sao cô giáo bảo phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Mà ai đi xa cũng nhớ nhiều.
THẦY CÔ
Nhất tự vi sư, bán tự vi sư.
Tôn sư trọng đạo.
Ân sư vĩnh ký.
Ơn Thầy mãi khắc ghi.
Tạ ơn Thầy dẫn con vào rừng tri thức
Cảm nghĩa Cô dắt con đến biển yêu thương.
Khôn nguôi nỗi nhớ ngày xưa
Sông trôi bến cũ người đưa chuyến đò.
Ngọc bất trắc bất thành khí
Nhân bất học bất tri lý
Thầy là ông lái đò
Tôi là lữ khách học trò sang sông
Mai kia xoay bắc trở đông
Lòng tôi vẫn nhớ về ông lái đò.
Dù cho tung cánh muôn phương
Ơn Thầy nghĩa bạn tình trường không phai.
Thời gian dẫu bạc mái đầu
Tim trò vẫn tạc đậm câu ơn thầy.
Ơn của Thầy bao la vô tận
Biển rộng sông dài không sánh được người ơi.
Chân trời góc bể có lúc tận cùng
Ơn Thầy Cô không bao giờ cùng tận.
Dòng sông sâu con sào dài đo được
Lòng người đưa đò ai biết được sự bao la.
Ơn truyền thụ minh tâm khắc trí
Nghĩa sinh thành tạc dạ lưu tâm.
Mai đây trên bước đường dài
Công thành danh toại nhớ hoài ơn cô.
Lời Cô giảng dạy khuyên răn
Là hành trang của tháng năm vào đời.
Ơn Thầy vời vợi non cao
Học trò khắc cốt tri ơn suốt đời.
Bụi thời gian không làm mờ trang sách
Chỉ mái tóc thầy vắt điểm hoa tiêu.
Ơn Cô tô điểm vàng son
Tỏa vầng tri thức trăng tròn ước mơ.
Người bắc cầu đưa em sang sông
Dẫu ngàn năm vẫn nhớ công ơn người.
Em vẫn biết đời người là hữu hạn
Nhưng lòng cô là vô hạn tình người!
Dẫu mai đi trọn phương trời
Những lời thầy dạy đời đời khắc ghi.
Cảm ơn thầy dạy em lẽ phải
Những điều hay trong sáng thơ ngây.
Cảm ơn thầy cho em tất cả
Thầy cho em cuộc sống muôn màu.
Cô là người gieo ánh sáng. Cho chồi em xanh tươi.
Cô là người khơi suối nước. Cho sông em lớn trôi.
Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy Thầy.
Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi,nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người thầy
(Nguyễn Nhất Huy)
Thầy cô luôn là điểm tựa để chúng em vững bước mai sau.
Mai xa rồi ta gởi lại trường xưa
Ơn Thầy Cô với bao điều thầm lặng
Dẫu không nói nhưng lòng ta tự biết
Suốt cuộc đời ta nợ một niềm tin.