01
Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp
Quê nhà một góc nhớ mênh mông
02
Dù xa cách mấy trùng dương
Ở đâu cũng có quê hương trong lòng
03
Trăng đâu chẳng phải là trăng
Mà sao vẫn nhớ vầng trăng quê nhà
04
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
05
Đêm nay gió lạnh trùng khơi
Quê hương còn mãi những lời mẹ ru
06
Ra đi cánh gió phương trời lạ
Vẫn nhớ non sông một mái nhà
07
Cây có cội mới trổ cành xanh lá
Nước có nguồn mới bủa khắp rạch sông
08
Ô hay mọi cái đều thay đổi
Còn với non sông một chữ tình
09
Thân cư hải ngoại
Tâm tại cố hương
10
Khi tóc bạc trên đầu trôi dạt mãi
Cội nguồn ơi chiếc lá lại rơi về
11
Muôn địa phương cũng chỉ là ga tạm
Một Huế thôi nhớ mãi lại quay về
12
Giọt sương trên cỏ hôm qua
Giật mình chợt hỏi quê nhà ở đâu
13
Không có mảnh đất nào êm dịu bằng quê cha đất tổ
14
Ăn cơm mẻ bát sứ người
Vẫn còn canh cánh góc trời chân quê
15
Quê hương là suối tóc huyền
Là duyên nón lá là thuyền dáng ai
16
Ra đi vọng lại cố hương
Nhớ người yêu dấu vấn vương bao tình
17
Khi ta ở chi là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn
Chế lam viên
18
Người ta có rất nhiều nơi để đến, nhưng chỉ có một trốn để quay về
19
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người
Giáp văn thạch
20
Ngày nào lúa xanh thì thầm bảo
Ra đi quê cũ chớ thờ ơ
Bao giờ gót cũ hoen sắc xám
Trở lại tình quê vẫn đợi chờ
21
Quê hương là con đò nhỏ
Mẹ về khua nước ven sông
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
22
Quê hương là gì hở mẹ
Mà sao cô giáo bảo phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Mà ai đi xa cũng nhớ nhiều
23
Ra đi vọng lại cố hương
Nhớ người yêu dấu vấn vương bao tình
24
Có phải tiếc xuân mà đứng gọi
Hay là nhớ nước vẫn nằm mơ
25
Ngược xuôi sứ lạ rưng rưng nhớ
Chiều nghiêng quán đợi gọi mùa sang
26
Không có mảnh đất nào êm dịu bằng quê cha đất tổ